Trên đường về, Triệu Đại Phi lại ngứa mồm nhiều chuyện: “Đúng là không gì độc bằng tâm địa đàn bà, cái cô Hoa Trà kia nhìn rõ là xinh xắn hiền lành thế mà ác vãi nồi!”
“Vì yêu nên mù quáng”, Văn Trạch Tài lừ mắt, “Không bàn luận chuyện người khác, dặn bao lần vẫn quên à?”
Triệu Đại Phi cười hì hì, chân chó chạy tới bên làm lành: “Thì ở đây chỉ có con với thầy thôi mà, có ai nghe thấy đâu mà sợ.”
Hai ngày sau, gia đình Văn Trạch Tài kéo nhau vào trung tâm thành phố xem nhà. Hiện tại đang nổi lên phong trào xây nhà lầu, tất nhiên Văn Trạch Tài thích kiểu thiết kế này hơn viện tử nhưng lại ngại mất thời gian xây cất, giám sát công trình thế nên anh đã để mắt tới khu biệt thự Pháp cổ.
Con người ngộ lắm, ở nhà thấp thì mơ cao tầng, ở dưới đất thì thích lên chung cư. Chủ nhân của các toà biệt thự Pháp cổ cũng không ngoại lệ, họ mê mẩn những dự án chung cư hiện đại nên nô nức rao bán nhà đất để chuyển lên trên cao.
Hiện tại thành phố đang trong quá trình cải tạo, rất nhiều khu dân cư thuộc diện bị phá bỏ và di dời, may mắn khu biệt thự Pháp cổ không nằm trong số đó.
Đi xem mãi, cuối cùng Văn Trạch Tài cũng tìm được hai căn liền kề nhau, bức tường ngăn cách ở giữa còn có sẵn một cánh cửa. Người bán nói nếu thích thì để nguyên qua lại cho tiện, còn không thích thì có thể xây bịt lại, rất đơn giản và dễ dàng.
“Tiện thì đúng là tiện thật, nhưng nói thật với ông anh là giá hơi cao, cùng lúc mua hai căn chứ đâu phải một căn đâu, lại còn thanh toán trong một lần. Ông anh xem bớt bớt chút được không?” Triệu Đại Phi trổ tài cò kè mặc cả với hai ông chủ.
Trong khi ấy, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng dắt tụi nhỏ đi tham quan khắp nơi một lượt. Phải công nhận khu này quá đẹp, càng xem càng thấy thích mê.
Bởi vì công trình kiến trúc kiểu Pháp hướng đến sự trường tồn, dài lâu, sống mãi với thời gian nên người ta rất chú trọng trong khâu thiết kế và xây dựng. Từ móng nhà, cột trụ cho tới từng mảng tường đều vô cùng vững chãi và chắc chắn. Chỉ có tường bao bên ngoài là xuống cấp đôi chút do chịu ảnh hưởng của thiên nhiên mưa nắng. Điều này thì không thể tránh khỏi nhưng cũng dễ xử lý thôi, sau khi nhận nhà thuê một đội thợ tới quét vôi lại một lượt là lại trắng sáng, đẹp lung linh như mới ngay.
Cuối cùng chốt giá hai căn sáu mươi ngàn, ba mươi ngàn một căn.
Quả là con số khổng lồ nhưng xét về lâu về dài thì rất đáng để đầu tư. Mai sau, khu này nhất định sẽ trở thành khu đất vàng, kể cả có bị quy hoạch hay không thì giá nhà cũng sẽ tăng cao ngất ngưởng. Giờ mà không quyết ngay thì mai này khó lòng mà mua được.
Tất nhiên thích là thích rồi đấy nhưng vấn đề kinh tế hơi căng. Trong tay vợ chồng Triệu Đại Phi chỉ có đúng năm ngàn, vợ chồng Văn Trạch Tài tiết kiệm được hai mươi tám ngàn. Cộng cả khoản tiền Văn gia trả thì mới chỉ có bốn mươi lăm ngàn, vẫn còn thiếu mười lăm ngàn nữa. Văn Trạch Tài bèn mượn thêm anh cả Tất, bù vào cho đủ.
Gom tiền, chồng tiền, sang tên giấy tờ, tổng cộng mất thêm ba ngày nữa. Tới khi chân chính cầm quyền sở hữu bất động sản ghi tên mình, bọn họ mới dám tin đây là sự thật. Bốn người chỉ biết nhìn nhau cười, khoé mắt rưng rưng một niềm hạnh phúc khó tả. Cuối cùng thì sau bao thăng trầm vất vả, gia đình họ cũng có thể ổn định nơi ăn chốn ở. Đây không chỉ là một mái nhà che nắng mưa mà còn là tổ ấm cất chứa tình yêu thương, là điểm tựa, là động lực để mỗi thành viên vững bước trên đường đời và cũng là chốn về bình yên nhất mỗi lúc mệt mỏi hay yếu lòng.
Chủ cũ chuyển đi, để lại rất nhiều trang thiết bị cũng như đồ nội thất còn sử dụng tốt. Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng nhờ vài bà thím tới, cùng nhau quét dọn hết trong nhà ngoài nhà, sân trước sân sau, không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào. Dọn dẹp xong xuôi, lại nấu một bàn tiệc, mời vài người bạn thân thiết, coi như là đãi tân gia.
Bất quá bọn họ chưa dọn về nhà mới vội, trước mắt vẫn ở tại khu phố cổ, bởi phải hơn năm rưỡi nữa Văn Trạch Tài mới tốt nghiệp, hơn nữa ở đây còn cửa hàng cửa hiệu, công việc làm ăn kinh doanh, nào nói chuyển là chuyển ngay trong ngày một ngày hai được.
Sau khi thương lượng, tất cả thống nhất vẫn giữ nguyên mọi thứ như đúng hiện trạng, đợi Văn Trạch Tài ra trường rồi tính tiếp. Còn hai toà nhà mới thì cứ khoá cửa để đó, cuối tuần hoặc ngày lễ vợ chồng con cái sẽ dắt nhau qua đó nghỉ ngơi, thư giãn.
Có nhà mới đồng nghĩa với có thêm một khoản nợ trên vai, và người nợ nhiều nhất là Triệu Đại Phi.
Hiện tại, cậu chàng không chỉ là học trò mà còn là con nợ của Văn Trạch Tài.
Đối với vấn đề tiền nong, Văn Trạch Tài luôn rạch ròi sòng phẳng: “Từ giờ thu nhập hàng tháng của con trừ luôn vào tiền nợ.”
“Vâng vâng vâng”, Triệu Đại Phi rung đùi cười tít mắt chả có gì là áp lực. Nhưng vợ cậu ấy, Trần Vân Hồng thì lại nghĩ khác. Gì thì gì cũng phải nhanh chóng trả hết nợ, có như vậy người mới nhẹ nhõm, sống mới thoải mái được.
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, ngày ngày Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi chăm chỉ mở tiệm đoán mệnh.
“Anh sinh vào giữa giờ Thìn, cha mẹ hiện tại đều còn sống”, Văn Trạch Tài nói với người đàn ông khoảng trên năm mươi tuổi đang ngồi trước mặt.
Ông khách phấn khởi gật lấy gật để: “Đúng đúng, cha mẹ tôi đều còn sống, sống khoẻ sống tốt là đằng khác! Văn đại sư, ngài đúng là coi bói như thần!”
Tại ông ta lớn tuổi rồi nên ai cũng nghĩ cha mẹ đã qua đời. Mà chẳng phải mỗi người thường đâu, mấy ông thầy bói khác cũng vậy. Ông đã đi xem bói rất nhiều nơi nhưng chưa ai đả động hay nhắc gì tới vấn đề song thân. Chỉ có mỗi Văn đại sư đây là phán trúng phóc, điều này càng khiến ông khách tin tưởng gấp bội.
“Tuy ông khá nghiêm khắc và nóng tính nhưng là người thiện tâm. Tuổi trẻ trải qua nhiều cơ cực, giờ an nhàn lúc về nhà cũng xem như khổ tận cam lai. Con cái hiếu thuận, trong nhà lại sắp chào đón thành viên mới. Có thể nói là con cháu đầy đàn, phúc trạch an khang.”
Ông khách sướng rơn, vỗ đùi cái đét: “Chuẩn luôn, vợ thằng út nhà tôi chuẩn bị lâm bồn. Thế nên hôm nay tôi mới đến đây nhờ thầy xem cho đứa nhỏ này là trai hay gái?”
Trong giọng nói tràn ngập chờ mong.
Văn Trạch Tài mím môi. Vẫn biết ở thời này người ta cực kỳ trọng nam khinh nữ nhưng vị khách trước mặt là một người tốt bụng nên anh quyết định đặt lòng tin và thử đánh liều một phen
“Đứa nhỏ này là nam hay nữ không quan trọng”, vừa nói Văn Trạch Tài vừa lấy ra một tấm bùa bình an, “quan trọng ở chỗ nó là đứa rất có phúc khí và may mắn. Sinh nó ra, gia đình ông sẽ ngày một tốt lên.”
Nói ra điều này cũng không hẳn là Văn Trạch Tài lừa dối. Quốc gia đang trong công cuộc cải cách, mở cửa để hội nhập quốc tế. Kinh tế xã hội đang từng bước phát triển lớn mạnh. Trong tương lai, cuộc sống của người dân chắc chắn sẽ ngày một khấm khá lên.
Quả nhiên, vị khách vui như địa chủ được mùa. Chả thèm truy vấn giới tính đứa bé là nam hay nữ nữa mà vội trả tiền rồi nhanh nhanh chong chóng phi về nhà. Ông phải thông báo cho cả dòng tộc biết đứa cháu nội sắp chào đời của ông là một phúc tinh may mắn!
Văn Trạch Tài mỉm cười, nhấp ngụm trà rồi nói lớn: “Mời người tiếp theo.”
Một bà lão rời khỏi hàng chờ, ngồi vào ghế.
Bà lão rất lạ mặt, có vẻ cũng là lần đầu tiên tới đây.
Văn Trạch Tài ôn nhu hỏi: “Xin hỏi bà muốn tính cái gì?”
“Giải mộng, tôi muốn giải mộng”, bà lão nôn nóng nói rồi cẩn thận nhìn trước ngó sau. Thấy không ai chú ý tới mình, bà mới nhỏ giọng thì thầm như thể sợ người khác nghe mất: “Tôi mơ thấy mình bị thiêu chết. Xung quanh lửa cháy ngùn ngụt đỏ rợp cả bầu trời, khói bốc cao nghi ngút. Lửa vây xung quanh tôi, tôi chạy tới đây lửa đuổi theo tới đó, không cách nào thoát thân. Tôi sợ đến độ tim đập thình thịch, mồ hôi đổ đầy đầu.”
Càng nói giọng bà lão càng lí nhí, trên mặt trong mắt đều tràn ngập vẻ lo lắng: “Đại sư, có phải đây là điềm báo xui rủi, tôi sắp chết đúng không đại sư?”
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Không phải đâu bà ơi, bà mơ thấy điềm lành đấy. Lửa có màu đỏ tượng trưng cho may mắn, lửa càng mạnh may mắn càng lớn. Có phải gần đây bà mới thu vào một khoản lớn đúng không? Vì trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ người ta biết mình đột nhiên giàu có, sợ bị trộm cắp rình mò nên tối ngủ mới sinh ra mộng mị thôi.”
“Ai dà, thầy nói nhỏ nhỏ chút”, bà lão cuống quýt đặt năm đồng tiền lên bàn. Trước khi đi không quên căn dặn: “Thầy nhớ phải giữ kín chuyện này, không được nói với ai đâu đấy.”
Nói xong, không đợi Văn Trạch Tài trả lời đã vội vã rời đi. Bộ dạng lén lén lút trông đến là buồn cười.
Không riêng gì Văn Trạch Tài, trước bàn Triệu Đại Phi cũng xếp hàng rất đông người. Tới trưa, quán vừa vãn vãn được một tí thì Tất Trường Lâm uể oải vác xác tới.
Cậu chàng lại thi trượt nữa rồi! Chán đời chả biết đi đâu bèn lết đến đây than ngắn thở dài. Hết than trời trách đất rồi quay sang đổ tại số không may, tại thầy ra đề kỳ cục, đến Triệu Đại Phi thường ngày lắm mồm là thế mà cũng không tiếp nổi ông anh này.
Ước chừng mười phút sau, Văn Trạch Tài nhức hết cả đầu, buộc lòng phải buông sách xuống, ngẩng đầu hỏi: “Rốt cuộc dạo này làm sao mà cứ như mọc nhọt dưới đít đứng ngồi không yên thế hả?”
Cuối cùng Văn đại sư cũng chịu để ý tới mình, Tất Trường Lâm lập tức xích lại gần, bày ra vẻ mặt đau khổ bi thương: “Em sắp phiền chết rồi anh ơi. Mẹ em cứ gửi thư giục em kiếm vợ. Nhưng lại không cho em tự do lựa chọn, bắt em phải đi gặp những người mẹ thích cơ. Ủa, em lấy chứ có phải mẹ lấy đâu. Huhu, tất cả là tại ông Thành ấy! Tại ông ấy làm mẹ tức nên mới chĩa mũi súng sang em. Đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Em khổ quá mà anh Tài ơi!”
Văn Trạch Tài nhìn thoáng qua cung nhân duyên của cậu chàng rồi cười nói: “Nhân duyên của cậu tới rồi đấy, theo mẹ đi gặp cô gái đó đi.”
“Thật không anh?” Hai mắt Tất Trường Lâm vụt sáng, vừa vui mừng vừa xấu hổ nhưng vẫn có chút thấp thỏm lo âu: “sẽ không là nghiệt duyên giống ông anh em đấy chứ?”
“Không đâu.” Văn Trạch Tài lắc đầu quả quyết.
Tất Trường Lâm sung sướng cười hí hí. Có được lời này của Văn đại sư là yên tâm rồi, chả phải sợ gì nữa.
Lúc tới thì sầu giăng ngập lối, lúc về lại vui tươi hớn hở, huýt gió nhảy chân sáo.
Triệu Đại Phi nhìn theo mà phì cười, đúng là dễ dỗ hơn cả con nít lên ba.